My Blog: Tại sao các NHÀ văn, NHÀ thơ ở ta hiện nay lại không viết được tác phẩm nào cho ra hồn? Câu hỏi ấy cứ đặt ra cho tôi mãi mà tôi không trả lời được. Hôm nay tình cờ đọc bài của Lá Xanh Cây thì tôi nghĩ có thể đây là một câu trả lời chăng
Lá Cây Xanh - Đọc báo (Nhân đọc bài: Các nhà văn đang làm gì của Trương Duy Nhất)
(Tác giả người theo nghiệp văn chương, vì lý do tế nhị nên lấy bút danh Lá Cây Xanh để viết bài gửi Dân Luận)
Đọc bài viết này thấy buồn cười: vì đúng quá!
Khi các nhà văn CHXHCNVN không sáng tác theo phong cách “hiện thực XHCN” hoặc “lãng mạn XHCN” nữa thì tất yếu họ phải đi làm cái khác.
Tại sao họ không sáng tác?
Vì sáng tác theo “lý thuyết” văn học của “trường phái” (hay còn gọi là Style) XHCN cần rất nhiều yếu tố, chỉ cần kể ra đây vài yếu tố cơ bản: phải tìm ra điển hình hóa của “con người XHCN”, tác phẩm phải có “tính giai cấp”: nghĩa là phải có quân ta (thắng) quân địch( thua), phải ca ngợi hết lời quân ta, và không tiếc lời chửi bới, thóa mạ quân địch, phải ca ngợi những phẩm chất của quân ta (kể cả khi họ “bỗng nhiên” một ngày đẹp trời vỡ mộng về lý tưởng cộng sản mà họ theo đuổi).
Những tác phẩm này nhan nhản trong văn chương hiện đại Việt Nam, nếu nói không ngoa: chưa hề có tác phẩm nào của các nhà văn miền Bắc đi chệch khỏi (Style) của trường phái văn học XHCN với 2 phong cách đã nêu trên đây.
Tất.
Kể cả các tác phẩm thời “Đổi mới” hoặc sau đổi mới với các cây bút cộng sản được tâng bốc lên tận trời xanh, khiến có một giai đoạn người ta “nhao nhao” dịch ra tiếng nước ngoài hàng loạt, rồi sau một thời gian lại chính người ta chững lại vì các cây bút viết theo trường phái “hiện thực XHCN” và “lãng mạn XHCN” này làm người ta vỡ mộng.
Bởi té ra: tất cả những tác phẩm của các nhà văn cộng sản VN đều đứng trên một thế giới quan VÔ THẦN.
Nghĩa là không coi ai ra gì, chỉ họ là nhất, họ, những kẻ cầm bút sáng tác ra loại văn chương CHXHCN Việt Nam mang một cái TÔI to đùng, họ báng bổ (và đồng thời ca ngợi) cả thế gian, tất cả mọi người, mọi vật đã được phân chia ra thành 2 giai cấp: ta và địch. Không có lực lượng thứ ba.
Ngay bây giờ, hiện nay, thế giới quan và nhân sinh quan của các nhà văn CHXHCN Việt Nam vẫn vô thần như thế mà thôi, sự vô thần này được tóm tắt bằng một câu ngắn gọn: CÁ MÈ MỘT LỨA.
Bởi vậy không chỉ cái Hội Nhà văn Việt Nam mà hầu hết những kẻ theo nghiệp chữ nghĩa ở CHXHCN Việt Nam đều coi nhau, đối xử với nhau theo đúng phương thức ấy. Có thể thấy rất rõ sự “khinh bỉ thằng bên cạnh” trong quan hệ với nhau của họ.
Kèm theo sự vô thần này là mô hình ĐỘC ĐẢNG về chính trị, độc đảng đồng nghĩa với sự vô hình, không ai chỉ huy cũng như chịu trách nhiệm về bất cứ cái gì điều gì hết, Đảng Độc là một hội kín, từ đó phát ra những mệnh lệnh (không biết tại sao lại như vậy) nhưng cũng vô hình nốt, bởi vậy xã hội của nước CHXHCN Việt Nam là một quốc gia không có vua, ai muốn làm gì thì làm, và chả ai làm gì hết, bởi đang còn phải đợi xem cái gì sẽ xảy ra.
Trước kia các nhà văn CHXHCN Việt Nam còn sáng tác được vì cái lý tưởng (Ta to nhất, Ta giỏi nhất, Ta là kẻ thắng) sưởi ấm cái TÔI ngạo mạn và vô (thần thánh) của họ.
Nhưng sau hơn 35 năm hết chiến tranh và cái xã hội CHXHCN Việt Nam từ từ rơi rụng hết màu lý tưởng do Đảng CSVN, cùng chủ nghĩa Mác - Lê “bách chiến bách thắng” mang lại, lý tưởng này trở thành sự VÔ NGHĨA to đùng hiển hiện trong từng ngày sống VÔ ĐẠO LÝ của xã hội VN hôm nay.
Làm sao viết nổi nữa? cho dù có những NHÀ vẫn viết, và vẫn y chang style “hiện thực XHCN” và “lãng mạn XHCN” (kể cả nhà văn CHXHCN Việt Nam đang ở trong nước hay đã “lưu vong chính trị”) bởi sự ngạo mạn vô thần coi mình là nhất vẫn thống trị trong những trang viết mô tả xã hội CHXHCN Việt Nam trong quá khứ hay hiện tại.
Khi các nhà văn không viết nổi, tất yếu phải đàn đúm, nhất là trong cái môi trường xã hội sau chiến tranh “tự dưng” lễ nghĩa tục quán “cổ truyền dân tộc” lên ngôi, như cúng viếng hương khói, thăm hỏi, ghi nhớ tổ tiên.
Cần phải dự những buổi viếng đám ma của hội nhà văn Việt Nam tổ chức khi có một kẻ cầm bút “lên trời” mới thấy hết cái sự tan tác, VÔ CẢM dửng dưng, và sự VÔ HỒN chi phối toàn bộ đám văn nghệ sĩ CHXHCN Việt Nam, làm mất toàn bộ (cái gọi là) sự NHẠY CẢM trời phú cho những kẻ theo nghiệp văn chương.
Trên đời này không có gì ngẫu nhiên. Hãy cứ mở to mắt, lặng im và nhìn thật kỹ. Mọi vật tự nó định nghĩa.
Văn học, văn hóa, văn sĩ CHXHCNVN cũng như cái xã hội Việt Nam (trong nước) do Độc Đảng cầm quyền, và những ai vẫn tiếp tục mang trong mình cái thế giới quan, nhân sinh quan cộng sản Việt Nam (dù họ đang ở đâu trên quả đất này), tất cả: đang ở trong giai đoạn VÔ PHƯƠNG CỨU CHỮA!
LÁ CÂY XANH (2011.08.31)
My Blog: Tiên sư thằng cha Tào Tháo, nó viết thế mà đúng thiệt!
Nguồn: mạng Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét