Thằng Bần: không chỉ nhân dân mình rất ghê như sự ngộ ra muộn mằn của nhà thơ Nguyễn Thị Hồng Ngát mà cộng đồng mạng cũng quá ghê nếu so với sức tưởng tượng của chị. Chắc Hồng Ngát chủ quan nên mới đến nông nỗi này. Bây giờ, chắc chị đang xấu hổ.
Nguyễn Thị Hồng Ngát: VỀ LẠI VĂN GIANG
Sáng thứ 7 (28-4) nhân được nghỉ lễ 4 ngày, mình thấy sốt ruột phần vì nghe tin ông cụ thân sinh (96 tuổi) mệt, phần cũng muốn nhìn ECOPARK sau ngày 24-4 xem ntn, mình về lại Văn Giang.
Ngang qua ECOPARK mình đi chậm lại, nhìn quanh thấy không khí vắng vẻ dù lúc ấy khoảng 9-10h sáng. Phía xa- mình đếm được 5 ngôi nhà cao tầng bề thế dường như sắp xây xong. Trên mặt đường phía cống Xuân Quan bà con lại bày mía, rau củ quả ra bán...Bề ngoài , mọi sự lại trở về với cuộc sống thường nhật . Nhưng mình chắc rằng bên trong mỗi ngôi nhà ở đây câu chuyện giải tỏa ngày 24-4 hẳn vẫn còn được nhắc đến.
Về nhà ở Mễ Sở, hỏi các bà cô và mọi người có biết chuyện gì xảy ra ở Văn Giang hôm vừa rồi không. Không. Không biết gì cả. Ừ, các bà cô mình chỉ biết xem TV, không đọc báo, không nghe đài- giả như có nghe cũng chả thấy họ nói gì đến Văn Giang thì làm sao mà biết. Mình cũng không nói gì thêm.
Buồn.
Chiều, không đừng được nên bảo con cháu đèo lên nhà Bí thư Văn Giang ở ngay làng bên, trước là Phó Bí thư thời em trai mình còn tại vị. Chất vấn sao ngày 24 lại để như thế, như thế? Đáp " Vì đổi dự án lấy hạ tầng , người ta đã chi 1500 tỷ làm đường xá, nay đến lúc phải giải tỏa để trả đất cho người ta''v..v..(lời giải thích hoàn toàn khớp với thông tin Tỉnh công bố ). Và thêm : 1720 hộ đồng ý nhận đền bù từ những năm trước rồi, chỉ còn 166 hộ thôi. Bên cạnh sự đền bù ( 135.000đ/m chứ không phải 100.000đ) còn có nhiều chính sách hỗ trợ khác : cho mua căn hộ, cho con em đi học, đi lao động nước ngoài, bù tiền dỡ bỏ v..v.Mình hỏi Tỉnh có công bố những ưu đãi này ra với các báo lề phải không mà chả thấy báo nào viết? Có công bố. Họ có viết hay không cũng không biết nữa.
Mình bảo 135.000đ/m cũng vẫn quá rẻ. Đáp " Do Qui định của Chính phủ hồi đó như thế. ". Vậy thì cái qui định của Chính Phủ ( không biết dựa vào đâu để ra con số 135.000đ/m kia ) cũng là không thỏa đáng. Mình bảo thế. Mình băn khoăn rằng để giải tỏa mấy héc ta đất làm gì mà phải huy động lắm công an thế, trông ghê thế khiến ai nhìn vào cũng thấy nản, thấy đau lòng. Đáp: chị không biết chứ dân họ cũng ghê lắm, toàn ném chai xăng với gạch bẻ đôi , vỡ cả lá chắn, tóe cả máu tay công an đấy.
Ôi, phiá này thì bảo công an ghê , phiá kia bảo nhân dân cũng ghê...thế thì mình chả còn biết nói ntn. Nhưng nhìn chung, nhân dân có ghê gì đi chăng nữa thì mọi người vẫn đứng về phía họ. Bởi họ chẳng có gì ngoài mảnh đất mưu sinh. Giờ đất mất, lấy gì sinh sống? Dư luận thời nào thì cũng chỉ thương người nghèo, người bị thiệt thòi chứ chả ai thương người giàu bao giờ.
Hỏi thêm : năm 2003, dự án ECOPARK xuất phát điểm từ đâu ra? Từ TRÊN CHÍNH PHỦ. Chính phủ về thăm và gợi ý Văn Giang là nơi lý tưởng làm Khu đô thị sinh thái... Cả huyện Văn Giang quê mình rồi sẽ là Khu đô thị cấp 4. Từ Nông dân sẽ trở thành Thị dân ! Ôi , Đó quả thật là giấc mơ lãng mạn!
Nói thêm về ông em trai mình- ( người từng làm Chủ tịch và Bí Thư Văn Giang -năm 2009 thì nghỉ hưu- NXD blog đưa tin) Nhà mình chỉ có mình và cậu ấy là 2 chị em ruột.
Sau khi phục viên từ binh chủng Hải quân, em mình làm Chủ nhiệm HTX nông nghiệp và cứ thế , phấn đấu lên từ đó.
Cậu em mình chẳng quan tâm nhiều đến con đường làm VHNT của chị, chả biết chị viết gì và làm được gì. Ngược lại, mình cũng chẳng quan tâm lắm đến vị trí " quan huyện" của cậu ấy. Đó là một sự thực. Mỗi người mỗi việc chẳng mấy liên quan đến nhau và cũng chả giúp được gì cho nhau dù chị em rất thương quí nhau. Mình nhìn con đường trên mặt đê dọc huyện Văn Giang thấy rải nhựa rất đẹp qua các xã. Đoạn riêng ở thôn mình, xã mình thì nham nhở, lồi lõm đặc biệt đoạn qua làng mình đất vẫn lầm lên mưa xuống lầy lội rất bẩn. Chả biết trách ai bây giờ? Nếu có trách thì cũng muộn rồi. Quan nhất thời dân vạn đại. Lúc có tí quyền chức không lo được cho làng xã, cho người thân, lúc hết chức thì chỉ có...ngồi đó mà nhìn.
Mình cũng chả biết nói gì thêm qua vụ giải tỏa đất đai ở Văn Giang . Chỉ cầu mong sẽ không còn ở đâu phải " dàn quân" ra để cưỡng chế đất đai như ở Văn Giang quê mình nữa thôi.
Dù đúng sai phải trái gì đi nữa thì đây cũng là một nỗi buồn lớn.
Mùng 1-5-2012
Nguồn: Nguyễn Thị Hồng Ngát - blog.
Mà sao một con người như chị "lại không biết nói gì thêm qua vụ giải tỏa đất đai ở Văn Giang???"
Một con người như chị mà lại không nhận ra được "Dù đúng sai phải trái gì đi nữa..."
Thà chị đừng viết về quê hương chị thì hơn.
Thưa bà,
Đáng lẽ thư này tôi phải viết cho bà dưới một tên thật,
nhưng là một kẻ vô danh,
thì dẫu có viết bằng tên thật
thì cả bà và mọi độc giả của NXD blog
cũng chẳng biết kẻ hàn mọn này là ai.
Thôi thì cứ viết dưới một cái nick vầy,
mà cái nick này nó cũng nói lên phẩm chất của tôi đấy.
Thưa bà,
Tôi cũng đã đọc bài "Văn Giang quê mình" của bà
và cũng có đôi lời bình luận trên đó.
Tiếc là Lâm Khang Tiến sỹ đã xóa sạch (cùng mọi bình luận khác).
Giờ đọc đến bài này của bà, có đôi điều chưa hiểu,
muốn cùng bà và bạn đoc làm rõ.
-Nghe tin nghiêm đường mệt,
lại cũng muốn nhìn ECOPARKA,
bà về Văn Giang.
Cả hai việc bà đều đạt mục đích,
thế mà bà lại "Buồn". (dòng 11)
Làm sao bà lại buồn.
Việc các bà các cô nhà quê không biết đến những Văn Giang, Tiên Lãng...
nó vẫn vậy lâu rồi và vẫn còn như vậy, bà buồn sao cho xiết.
-Bà chất vấn ông đương Bí thư Văn Giang,
thì đáp "người ta đã chi 1500 tỉ làm đường,
nay phải giải tỏa để trả đất cho người ta".
Câu này nghe sao giống câu của mấy má mì nói
"má lỡ nhận tiền của người ta rồi,
con phải đi khách thôi con ơi".
Mà nó cũng khớp với thông tin Tỉnh công bố - "Khớp hoàn toàn".
-Việc còn nhiều chính sách hỗ trợ ưu đãi,
mà không có "báo lề phải" (chữ của bà) nào đưa tin,
thì ra những báo này là "báo hại" rồi.
-Chính phủ quy định giá đất như vậy,
mà bà dám bảo là rẻ,
bà có bị thế lực thù địch nào mua chộc không đấy.
-Bà than
Ôi, phía này thì bảo công an ghê,
phía kia thì bảo nhân dân ghê.
Làm bà chẳng biết nói như thế nào.
Tôi bảo cho bà nói này,
Công an thế nào thì không biết,
chứ nhân dân thì họ ghê thật đấy, ghê lắm ấy,
ghê suốt mấy nghìn năm nay rồi,
chứ không thì làm gì mà có Văn Giang với chả Việt Nam.
-Ông bí thư bảo bà là dự án có từ trên chính phủ,
rồi bà "Ôi! đô thị cấp 4, ôi! thị dân, ôi! lãng mạn".
Lãng mạn nhưng chưa lãng mạn mấy đâu bà ơi,
nó còn thua Côn Minh Trùng Khánh xa,
và bà có đoan chắc là
có nhiều người dân Văn Giang được sống trong đô thị ấy không.
-Bà nhìn thấy những con đường đẹp qua các xã,
rồi nhìn đường ở thôn xã bà thấy nó nham nhở lầy lội,
rồi bà tiếc "quan nhất thời.." lúc có tí quyền chức chẳng lo cho làng xã...
thì thật là bà có tư tưởng "một người làm quan.." rơi rớt của phong kiến rồi.
-Nhà bà chỉ có hai chị em, bà và cậu huyện,
cả hai đều quý nến nhau
mà lại không quan tâm đến công việc của nhau.
Thì đó là việc nhà bà, không tin tôi cũng kệ.
-Cuối cùng chỉ hỏi thăm bà
là việc cưỡng bức thu hồi đất của dân này để giao cho dân khác,
có khỏi phạm đến Tổ Đường của Nguyễn tộc và biệt thự của quý quan huyện không ạ.
Hihi, nghe câu này đủ hiểu bà Ngát là ai và đứng về phía ai rồi! Kẻ trộm đến nhà, chủ nhà vác gậy ra đuổi đánh nó, vậy là kết tội chủ nhà là tại sao lại dám chống lại kẻ cướp ư?
Một sự so sánh khập khiễng! Người dân chân lấm tay bùn, chỉ có cuốc thuổng gậy gộc thôi, làm sao địch nổi với hàng ngàn công an, bộ đội tinh nhuệ với áo giáp, lá chắn, súng đạn,... như thế?
Ai là chính, ai là tà hả bả Ngát? Một người đã từng lên tới chức Cục Phó Điện Ảnh mà còn lẫn lộn (hay đánh tráo) khái niệm thế ư?
Bà thấy "buồn" còn tôi thì thấy "buồn" cho bà đấy bà ạ! Thanh minh thanh nga nữa làm gì...
Nếu bà Ngát còn có con tim và lý trí thì xin bà cho biết ý kiến của bà về đoạn video clip cảnh lũ đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi vào đánh đập một người dân Văn Giang vô tội, không có vũ khí trên tay... Nếu không thì tôi cảm thấy xấu hổ thay cho một nhà văn, nhà thơ, nhà biên kịch, v.v... Đừng nhận làm người Văn Giang thì hơn bà ạ!
Đọc bài trước của Nguyễn Thị Hồng Ngát thấy chẳng hiểu chị Ngát theo PHE nào? Lấp lửng quá! Nay đọc đến bài này thì thú thực, những cảm tình còn sót lại lúc chị làm điện ảnh trong tôi, hết sạch!
Chắc chị Ngát đang thanh minh cho nhóm lợi ích ở quê hương chị Ngát, cũng không lấy làm lạ và biết đâu, biết đâu(!?)
Nhưng thời của chị Ngát đã hết, viết thế chứ viết nữa cũng chẳng thể nổi được, QUAN NHẤT THỜI DÂN VẠN ĐẠI hehe, đáng buồn thay!
Thành thật khuyên chị Ngát...HÃY IM LẶNG THÌ HƠN!!!